Cảm ơn em vì em vẫn chọn ở bên cạnh anh, trong những năm tháng anh bắt đầu sự nghiệp...
Khi một thằng con trai tốt nghiệp ra trường thì nó chẳng có gì ngoài một tấm bằng và hai bàn tay trắng. Nếu không có sự hậu thuẫn của gia đình, thì cũng giống rất nhiều gã trai khác, nó phải tự bôn ba, tự bươn chải để mưu sinh với đời. Rồi những thằng trai ấy giống như những con cá nhỏ đang lạc giữa dòng đại dương mênh mông.
Chẳng thế mà người ta vẫn bảo con gái rằng, đừng dại dột gì mà yêu con trai bằng hoặc kém tuổi hơn mình. Nếu có yêu, hãy chọn lựa mà yêu những người đàn ông trưởng thành, những người đã có chút công danh sự nghiệp, và vững chắc về nền tảng kinh tế.
Suy cho cùng, là con gái, ai mà chẳng muốn tìm được một sự vững bền, một sự ổn định và một sự đảm bảo chắc chắn về sau. Bởi vì tuổi xuân của con gái trôi qua mau, nếu chọn lựa sai người, coi như xác định sẽ khổ cả một đời.
Nhưng em thì không thế. Em vẫn ở bên cạnh anh khi anh đang không biết mình là ai và sinh ra trên cõi đời này để làm được những gì. Ngay cả khi anh không biết mình có đạt được hiển hách trong tương lai hay không. Hoặc có đủ khả năng để lo lắng cho em về sau hay không.
Em vẫn chọn ở bên cạnh anh, đi ăn cơm ký túc xá mà vẫn thấy ngon, ngồi sau chiếc xe cà tàng mà vẫn vui cười khanh khách. Em vẫn chọn đi mua một chiếc túi fake ở chợ sinh viên giá rẻ, chứ không mơ mộng tới những chiếc túi đắt tiền trong trung tâm thương mại với giá tiền lên hàng sáu bảy chữ số không.
Em vẫn chọn ở bên cạnh anh, lắng nghe những câu chuyện có phần buồn bã và bế tắc của anh trong những ngày đầu lập nghiệp. Em cố xua cho anh không thở dài, luôn vui vẻ mỉm cười và nói không sao đâu…
Cũng có lần anh sợ em sẽ đói, sẽ khổ, sẽ vì anh mà hy sinh thanh xuân vô ích. Nhưng rồi nhìn em cười, đôi mắt nhắm tít lại như hai sợi chỉ mảnh, anh lại đau lòng mà nén một câu chia tay.
Phải, em chịu đựng anh hôm nay không mong muốn được đáp đền mai sau. Nhưng giây phút đó anh đã biết, nhất định cuộc đời này anh đã nợ em rất nhiều. Người ta nói hãy trân trọng cô gái đã ở bên bạn những năm bắt đầu sự nghiệp. Với anh, có lẽ, còn hơn cả sự trân trọng mà anh có thể dành cho em.
Đó là biết ơn. Cảm ơn em vì đã kiên nhẫn chờ đợi, vẫn luôn bao dung và vị tha cho những dại khờ hôm nay của anh. Con gái thì luôn lớn hơn con trai một cái đầu, luôn suy nghĩ già dặn và chín chắn hơn. Nhưng em không phàn này gì cả, và em cũng không rời đi…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét