Tôi muốn biết thanh xuân năm ấy bản thân đã đánh rơi khoảnh khắc nào để lại trong tim từng mảng kí ức như rong rêu, cắm rễ sinh sôi mà chẳng phai tàn. Than thân, trách phận nhân duyên là thứ không thể giữ lại.
Tôi và anh đã đi qua cuộc tình ấy, rực rỡ như pháo hoa đêm giao mùa, rồi nhanh chóng lẫn khuất vào bầu trời đêm đen tĩnh mịch, tựa như chẳng tồn tại, khi mới đó thôi còn lấp lánh và đầy màu sắc, bao kẻ ngóng người mong để chiêm ngưỡng. Mà giờ đây đã lụi tàn.
Nếu có thể đi ngược thời gian, tôi chỉ ước năm ấy người ngược đường ngược cả tương lai để tránh sự sắp đặt đầy đau thương của số phận. À mà không, nếu người không bước vào cuộc đời tôi, làm cho nó chênh đi một vài nhịp, dạy cho tôi những bài học rằng niềm tin là thứ đắt đỏ, tin người phụ mình là điều ngu muội nhất thế gian. Có lẽ tôi đã không thể trưởng thành và mạnh mẽ như bây giờ.
Tôi đã từng kiêu ngạo với bản tính mạnh mẽ của mình. Rồi tôi bị chính tình yêu của anh thuần hoá. Sau tất cả thứ còn đọng lại trong tôi là một tình yêu cuồng nhiệt, hi sinh hết mình, tôi thương anh nhiều hơn, kết cục tôi lại là kẻ trắng tay khi trao trái tim mình cho anh, mặc nhiên để anh tổn thương và bóp nát nó. Rồi đến lúc người rời xa tôi tưởng cả bầu trời sụp đổ, tôi lạc lõng rằng mình chẳng thuộc về thế giới này.
Đúng là bản tính của đàn bà dễ dàng yêu, dễ dàng trao đi nếu tin đó là định mệnh, ngỡ gắn bó trăm năm mà hoá ra chỉ là đoạn đường sốc nổi phải đi. Để đời dạy cho khôn lớn. Con tim nào có nghe theo lý trí dẫu đau đớn đến tột cùng vẫn nguyện tin vào tình yêu của người.
Một cuộc tình tan vỡ người ta đổ lỗi là sai người, sai thời điểm, sai cả cách yêu. Nhưng tình yêu nào có đúng sai, cảm xúc vốn là một điều cảm quan chỉ có yêu hay không yêu, mọi lý do chỉ là nguỵ biện. Mọi cố gắng nỗ lực níu kéo một người hết yêu mình là điều vô nghĩa nhất mà kẻ còn yêu vẫn thường làm. Dù cho trái tim đang bàng hoàng sửng sốt, rỉ máu từng ngày nhưng tàn nhẫn đối mặt và dứt khoát với tình cảm ấy mới là lối thoát duy nhất.
Đông qua thì xuân tới, quy luật muôn đời vẫn vậy, hèn hạ làm sao khi có thể sống và chết vì một người, ngay cả bản thân ta còn không trân trọng, yêu thương? Liệu ai có thể vì mình mà đau lòng.
Can trường giết chết tình yêu còn âm ỉ trong lòng, biết chẳng đơn giản, nói được nhưng làm chẳng được, vẫn ôm mộng mị, ngu si, ảo tưởng đi chung nơi cuối đường. Thời gian qua đi sẽ thôi nhức nhối, tìm an yên để tạm quên người. Dẫu biết rằng ngàn vạn năm nữa cũng chẳng thể quên, nhưng xin người hãy chôn thật sâu, cất thật kĩ những chồng chéo đau thương ngày nào. Người chẳng thương – ta tự thương thân.
Nguyên
0 nhận xét:
Đăng nhận xét